Ba mươi năm sau đổi mới và mười lăm năm kể từ ngày tư nhân chiếm lĩnh thị trường làm phim lẫn chiếu phim trong nước, Việt Nam vẫn chưa có phê bình điện ảnh. Không một tờ báo lớn nào, một kênh truyền hình nào có được một mục điểm phim uy tín, có giá trị tham chiếu dành cho khán giả. Giữa nền điện ảnh hết sức hững hờ với phê bình đại chúng ấy, Lê Hồng Lâm là một người lữ hành hiếm hoi và kỳ dị. Đã hai mươi năm anh xem phim và điểm phim. Phim nước ngoài. Phim Việt Nam. Phim nghệ thuật. Phim thương mại.
Anh làm điều đó một cách miệt mài, khách quan, vô vụ lợi. Và tất nhiên là sắc sảo. Thiếu sự sắc sảo, ba yếu tố kia, dù đáng quý, cũng thành vô nghĩa. Và đáng quý hơn nữa, những gì anh viết đều là kết quả của một quá trình hoàn toàn tự học, tự rèn luyện và đúc kết. Sự lưỡng nan của tình thế làm người chỉ là một chặng nhỏ trong cuộc lữ hành hai mươi năm ấy, xuyên suốt cả chặng đường là một tình yêu đã trải hai thập niên song vẫn còn tươi mới, thậm chí có chút si cuồng, với một người tình hơn mình bảy mươi lăm tuổi – nàng thiếu nữ có tên là Điện Ảnh.