Thời hoàng kim của Triết học Phật giáo Ấn Độ của Jan Westerhoff là một tác phẩm nghiên cứu sâu sắc về một trong những giai đoạn phát triển rực rỡ nhất trong lịch sử tư tưởng Ấn Độ - triết học Phật giáo vào thiên niên kỷ thứ nhất sau Dương Lịch. Westerhoff không chỉ dừng lại ở việc khắc họa những tác phẩm về Luận/A-tỳ-đạt-ma trước khi khởi đầu Dương Lịch, mà còn theo dõi sự tiến triển cho đến thời kỳ của ngài Pháp Xứng (Dharmakirti) vào thế kỷ thứ sáu.
Cuốn sách ghi nhận những sự đa dạng trong tư tưởng triết học Phật giáo, đưa ra cái nhìn tổng quan về các trường phái như triết học kinh viện của Luận/A-tỳ-đạt-ma, thuyết Tánh không của phái Trung quán và chủ nghĩa duy tâm của phái Duy thức. Westerhoff trình bày một cách có hệ thống việc phát triển của những trường phái này trong bối cảnh văn hóa và tri thức thời bấy giờ, nhấn mạnh ba yếu tố chính: nhu cầu giải thích rõ ràng các kinh điển và bài thuyết pháp của Đức Phật; sự bảo vệ quan điểm của các trường phái thông qua các tranh biện; và mong muốn giải thích các tuệ giác đạt được từ kỹ thuật thiền.
Không chỉ tập trung vào giai đoạn trước thế kỷ thứ sáu, tác phẩm còn đề cập đến những nhà tư tưởng chính đã ảnh hưởng đến triết học Phật giáo cho đến khi hệ thống triết học kinh viện của Phật giáo ở Ấn Độ suy thoái vào đầu thế kỷ 13. Mục tiêu của Westerhoff là tạo ra một bức tranh lịch sử phong phú, giúp người đọc hiểu rõ hơn và hệ thống hóa những khái niệm cốt yếu của triết học Phật giáo.
Với lối viết rõ ràng và lý luận chặt chẽ, Thời hoàng kim của Triết học Phật giáo Ấn Độ không chỉ là một tài liệu tham khảo quý giá cho những ai đam mê triết học mà còn là nguồn cảm hứng cho những ai mong muốn hiểu sâu hơn về tư tưởng Phật giáo trong bối cảnh lịch sử và văn hóa phong phú của Ấn Độ.