Tôi là người có rất nhiều những cuộc hẹn gấp, mà đa số lời mời toàn đến từ chính bản thân tôi.
Hôm qua tình cảm vỡ vụn, hẹn tôi đau buồn gấp. Sáng nay tin báo trượt rủ tôi quay về với ủ dột thường niên. Tới mai chắc chắn bản thân tôi sẽ tự hẹn mình ở một vùng đất mà tôi sẽ luôn luôn là người thất bại và yếu kém trong bất cứ điều gì…
“kim đồng hồ quét còn lại sau cuối
anh đã quên, tất cả cũng đã quên
ta đã khóc không vì lí do gì
và đã khóc vì những điều đã hết
anh sẽ gỡ hết giọt nắng xuống
để chỉ còn mây dại với thời gian
để như giông kéo đến trước mưa ngàn
để như phút im lặng trước lần cuối”
Khoảng luân phiên giữa mặt trăng và mặt trời luôn là lúc mà tôi cảm thấy bản thân mình đủ cô độc để bước vào, trò chuyện và hòa giải với chúng. Có lẽ, những gì diễn ra giữa ngày và đêm luôn là một thứ gì đó mà chẳng ai có thể hiểu rõ được. Hoặc đơn giản hơn, chúng cố tình để bản thân ta lúc đó không thể hiểu được.
Những câu thơ trong “Giữa hai nhịp thở ngày đêm” có thể diễn giải trăn trở sâu thẳm trong nội tâm cậu. Chúng cho phép cậu lắng nghe, vỗ về, đối thoại, thậm chí tranh cãi hay giằng xé với chính mình. Nhưng dù là thấu hiểu hay đấu tranh, tất cả đều diễn ra từ chính tâm hồn cậu - nơi cậu không cần phải trốn chạy hay trông chờ vào sự cứu rỗi từ bất kỳ ai khác.