Nâng niu từng khoảnh khắc êm đềm, dũng cảm phơi bày tổn thương chất chồng, để niềm hạnh phúc len lỏi trong nỗi đau chảy tràn, bằng một cách nào đó, ta có thể nhìn thấy thế giới riêng của mình qua đôi mắt cá to tròn của cô ấy.
Thế giới qua đôi mắt cá của cô ấy sẽ gặp lại bạn đọc một lần nữa, nhưng với diện mạo khác lạ - phiên bản tái bản đặc biệt của cuốn sách trước đó, được thay mới hình thức và bổ sung nội dung.
Không cần đến những câu chuyện hào nhoáng, sự bình dị vẫn luôn đủ sức để làm trái tim ta rung động khẽ khàng với từng cảm xúc ngược dòng quên lãng lóe sáng. Những tiếng nấc nghẹn lại cổ họng, những cái ôm, ánh nhìn sâu lắng,... thế giới mà Nguyễn Mai Chi sẽ kể cho bạn nghe chỉ có sự chân thành, thấu hiểu, ấm áp. Mọi đời sống thật vẫn đang lặng lẽ diễn ra.
Ta chỉ mất một giây để biết mình muốn rời xa nơi này, đi khỏi những vụn vỡ và ngột ngạt bủa vây kín lối. Nhưng có lẽ sẽ mất cả một đời để biết thứ tình yêu vĩ đại mà ta cứ mộng tưởng xa xôi thật ra vẫn kề cạnh ta mãi đấy thôi. Đó là dòng tin nhắn nhắc nhở đừng thức khuya của mẹ. Là lời hứa bên nhau của một tình bạn bắt đầu từ mười lăm năm trước. Là bàn tay nhỏ bé mũm mĩm với bông cúc dại vỗ về một tâm hồn đang sụp đổ. Là nhịp tim đập đều đặn của người ta thương...
Sau từng ấy giằng xé, bao tiếc nuối, những đợt sóng trào hạnh phúc qua đi chỉ để lại hụt hẫng khôn nguôn, ta rồi mới lại biết đường trở về “nhà”.
“Không ai thực sự ở lại nếu chưa một lần gói ghém tất cả hành lý và bỏ đi, theo cách sạch sẽ và chóng vánh nhất mà họ có thể. Với những người lựa chọn ra đi, quá khứ ở sau lưng họ, còn những gì chưa xảy ra, những hứa hẹn và khả năng trước mắt, dù mờ ảo nhưng thoáng đãng, một khoảng không xa xôi như thể đang đi trong một đám mây, mắt không nhìn thấy gì nhưng tâm hồn nhẹ nhõm. Phía cuối đám mây lớn và mưa giông mà nó mang trong mình là Greenland.”