Chúng ta đã lên đường, ngày này qua ngày khác. Rừng dần chuyển thành đầm lầy, sông thành lạch nhỏ và nắng không còn chiếu xuyên qua nổi những tán cổ thụ. Bóng tối vỗ về chúng ta, bóng tối chở che. Và cứ thế, bộ lạc rời tới vùng đất mới. Chúng ta náu mình ở nơi rừng sâu tới nỗi ai cũng tin rằng mình sẽ chẳng bao giờ gặp người lạ. Khi ấy, ta mới chỉ là đứa trẻ. Lớn lên, ta đã quên chuyện đó rồi. Ta nào có ngờ, họ sẽ tới đây…
Đường mòn từng nâng niu những đôi chân trần của dân bản địa từ bao đời, giờ bị con đường nhựa tham lam, lạnh lùng từ thế giới “văn minh” tàn nhẫn chia cắt. Liệu Những đứa con của đường rừng có thể dũng cảm bước qua vạch ngăn cách trải nhựa xa lạ ấy để tìm về với lối mòn thân thương của bộ lạc?
Một câu chuyện ám ảnh và day dứt, nhưng là tiếng nói phải được cất lên và lắng nghe. Một cái nhìn không ảo tưởng, không vỗ về, cũng không dệt giấc mộng đầy phép màu cho các dân tộc bản địa và môi trường sống nguyên thủy của họ, nhưng đầy lương tri và tin tưởng.