Khi bắt đầu biết ưu tư, thế giới của trẻ thơ hoàn thiện các gam màu. Trong nỗi buồn ấy, trái tim vẫn dịu dàng, yêu thương và đồng cảm. Đôi mắt vẫn giữ lấy hi vọng, vẫn nhen nhóm niềm vui. Từng kí ức vẫn phủ lên ánh sáng rực rỡ. Từ tiếng chim trên triền núi, đoạn nhạc không tên, hòn đá ngoài vườn, đến vết thủng nơi mái ngói, hay khạp nước giữa đồng… tất cả đều sống động, khắc sâu vào cõi lòng ta.
Bằng giai điệu sâu lắng thi vị, Một vì sao không bao giờ khóc thầm thì với ta những êm ả của ngày thơ bé. Ta chợt nhận ra trên bầu trời tuổi thơ, ta rộn rã đính lên những ngôi sao lấp lánh niềm vui, khe khẽ cài lên những tinh tú le lói nỗi buồn. Và tuổi thơ sẽ luôn ở lại với ta, như biển sao hằng đêm vẫn hiện ra trên bầu trời sâu thẳm.
“Ngoài kia dông đã tan, trăng lạnh như sương đổ tràn xuống con đường bàng bạc. Con bé ngồi đó bất động với đôi mắt ráo hoảnh sáng như hai vì sao, thân hình còm cõi cong lại như một vệt lõm vào đêm. Những đứa trẻ cô độc đều có một thế giới của riêng mình, càng lớn nó càng lặn sâu trong thế giới đó…”
TÁC PHẨM DỰ GIẢI THƯỞNG VĂN HỌC KIM ĐỒNG LẦN THỨ NHẤT 2023-2025