“Phép cộng thì sướng
Phép trừ thì đau
Phép nhân thì của phép màu
Phép chia thì của chuyến tàu rời ga
Đời là cõi tạm thôi mà
Uống canh Mạnh Bà thì hết cửu chương
Buồn buồn nhớ nhớ thương thương
Cả ba cộng lại bằng buông tay thiền
Tỉnh tỉnh cộng với điên điên
Bằng anh hùng mất thuyền quyên rã rời…”
“Nguyễn Vĩnh Tiến đến với thơ từ năm tám tuổi, và hoạt động trên nhiều lĩnh vực: kiến trúc – văn chương – âm nhạc, với một sức viết mạnh mẽ rất mực, tài hoa rất mực.
Đó là người của những chuyến viễn du, nhưng lại không bao giờ quên mang theo chiếc vali nặng chứa đầy đủ cả bóng quê nhà, cả mùi xứ sỏ.
Đọc Nguyễn Vĩnh Tiên, nghe Nguyễn Vĩnh Tiến, ta dễ dàng trông thấy hồn thơ ngập tràn thành lũ, thành song. Thấy chữ xếp thành đường làng. Thấy hồn thơ vững vàng đứng lẫn vào bóng núi, bóng trung du.”
- Nhà thơ Nguyễn Đăng Khoa