Tuổi thơ là gì trong mỗi chúng ta?
Đối với nhà báo Nguyễn Minh Hải, tuổi thơ là những ngày xách rổ hái rau, câu cua bắt cá, canh vịt đẻ đồng; là những đọt lang, bình bát, bần, ổi, thù lù… dân dã mà ngát hương hoài niệm; là lúc vui đùa xúm xít bên bạn bè năm xưa, hay phút giây đắm chìm trong những cuốn sách sờn cũ…
Tuổi thơ ấy được vùng đất Nam bộ hào sảng ấp ôm, trải dài qua thập niên tám mươi, chín mươi khi đất nước đang từng ngày đổi mới. Thời ấy điện vẫn chưa kéo đến miền quê, lũ hạn hãy còn làm quặn đau từng nông dân cần lao. Vậy mà trong gian khổ, tuổi thơ ấy vẫn sáng trong như nước giếng làng.
Nhẹ nhàng và giàu cảm xúc, “Thềm cũ đã xanh rêu” gồm 40 tản văn chắt lọc từ hơn 20 năm viết lách của tác giả sẽ dẫn dắt người đọc đi từ miền Tây sang miền Đông, kể từng câu chuyện xưa cũ, nhìn lại tuổi thơ với đôi mắt của một người đã trải đủ gió sương, vượt khó vươn lên từ làng quê cơ cực. Đọc những trang văn hoài niệm ấy, hẳn bạn đọc cũng bồi hồi với dòng ký ức của mình, và nhớ mãi một thời ngọt ngào thơ ngây xưa.
Trích dẫn sách Thềm Cũ Đã Xanh Rêu
"Có bữa tôi đứng từ xa nhìn về phía ngôi nhà cũ với cái sân rêu loang lổ nắng và phủ đầy lá vú sữa mà chợt thấy ngùi ngùi. Thiếu hơi người, tường vôi bong từng mảnh, các lối đi cây cỏ mọc tràn lan, trên vài cây bưởi, khổ qua đã leo lên đến ngọn nở những cái hoa vàng xinh xinh... Vắng hơi người, bầy muỗi như bị bỏ đói lâu ngày liền đeo vào người tôi mà hút máu. Tôi bước chầm chậm vào nhà, đi qua sân rêu tôi cố giậm chân, không phải để khỏi trượt chân mà chính là muốn để lại dấu chân trước nhà, để biết rằng ngôi nhà này vẫn có dấu chân người, vẫn còn có hơi người, không phải chỉ có mẹ tôi ra vào quạnh quẽ...
Bâng khuâng đứng bên thềm, tôi nghĩ đến cái dáng xiêu vẹo của ba tôi khi đi trên chân giả, hay cái dáng đã còng lắm rồi của mẹ tôi ngày nào, nhớ đến mái tóc tôi đã điểm bạc, trong khi các con tôi đã là thiếu nữ... Ôi, mấy mươi năm bao nhiêu là thay đổi, từ cảnh vật cho đến con người. Thì cái thềm cũ và cái sân xưa giờ đầy rêu cũng chẳng có gì là lạ! Bất giác, tôi thấy sống mũi cay cay!"