“Noãn Noãn,” tôi gọi to.
“Hả?”
“Noãn Noãn,” tôi thấp giọng xuống.
“Nói đi.”
“Đây là Noãn Noãn ở giọng cao và giọng trầm.”
“Anh nói cái gì thế.”
“Hì hì, Noãn Noãn.”
“Rốt cuộc anh định nói gì?”
Noãn Noãn không hề biết, chỉ cần có thể mở miệng gọi tên em, đó đã là một điều hạnh phúc! Cái gì có thể đem lại niềm hạnh phúc giản dị đến vậy? Trong trẻo và ngân xa như tiếng chuông gió rung khẽ trong một buổi sớm mai, cuốn tiểu thuyết nhỏ của Thái Trí Hằng bâng khuâng kể một câu chuyện tình ngọt dịu, không hề có nước mắt hay giận hờn, nhưng mong manh khó nắm bắt như nụ cười của Noãn Noãn trong ánh nắng lấp loáng trên mặt tuyết của mùa đông, khiến người ta không sao quên nổi.
Mời các bạn đón đọc!