Tôi sẽ cứu em, dẫu thế giới phải kết thúc bao nhiêu lần.
Kanaruzawa Sekai là “vị thần sống nghìn năm” trong hình hài một thiếu nữ xinh đẹp với đôi mắt đỏ cùng mái tóc bạch kim. Cô không hiểu sự đời, tính tình kiêu kỳ, ngoại hình thì như trẻ con, nhưng lại thích nhâm nhi xì gà và men rượu, cả ngày giam mình trong dinh thự đọc sách. Một ngày nọ, người ta dâng cho cô “vật tế” là nam sinh trung học Kirishima Yuuki. Khi được ban cho một điều ước, xem như là cái giá cho sự hy sinh,Yuuki đã ước:
“Cô Kanaruzawa Sekai, xin hãy kết hôn với tôi.”
Và như thế, họ bắt đầu cuộc sống bình yên với những câu chuyện đời thường vặt vãnh. Nhưng chẳng bao lâu sau, một bí mật đáng sợ nằm sâu trong lòng thế giới đột ngột đảo lộn tất cả.
Một chuyện tình bi hài thuần túy không hồi kết, bắt đầu từ đây!
Trích đoạn sách Chuyện Tình Hài Lãng Mạn Không Thể Chê Vào Đâu - Tập 1
“Hân hạnh được gặp anh. Ta là thần.”
Thiếu nữ vừa nói vừa hút xì gà.
Trong lúc đó, tầm mắt cô vẫn nhìn xuống cuốn sách đặt trên đùi, chẳng thèm liếc Kirishima Yuuki lấy một lần.
“Kanaruzawa Sekai là tên của ta.”
Thiếu nữ nhả khói thuốc từ miệng và lật trang sách.
“Như anh đã biết, từ hôm nay anh sẽ thuộc về ta.”
Đó là một thiếu nữ xinh đẹp. Hơn nữa lại đẹp đến phi thực tế. Cô sở hữu mái tóc bạch kim cùng đôi mắt đỏ, cả người toát lên một bầu không khí xa rời thực tại. Đó chính là “thần” của Kirishima Yuuki. Một thực thể độc nhất vô nhị không thuộc về nhân loại, đã và đang tiếp tục cứu lấy thế giới trong suốt một nghìn năm nay.
Và là vị thần mà Kirishima Yuuki phải hiến dâng mạng sống.
“Nếu không thích, anh có thể tìm cách chạy trốn. Anh cũng có thể tự tay lấy đi mạng sống của mình.”
Thiếu nữ nở một nụ cười chế giễu.
“Nhưng đừng quên, dù có là trường hợp nào, tất cả họ hàng thân thích thuộc chín đời nhà anh đều phải chịu liên lụy. Bởi vì chỉ có anh, người đã được tổ chức Tsukumo lựa chọn, mới có thể gánh vác vai trò của ‘lễ vật’.”
Vù. Gió đập vào cửa sổ.
Trận tuyết đầu mùa đến sớm hơn mọi năm đang nhảy múa khắp bầu trời Tokyo. Tuyết không ngừng rơi xuống từ nền trời xám xịt, dần nhuộm khu vực xung quanh dinh thự của thần thành cảnh sắc mùa đông.
“Giờ thì vào vấn đề chính thôi.”
Thiếu nữ ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ rực dán vào người Yuuki.
“Ta sẽ ban cho anh một phần thưởng, xem như cái giá để đổi lấy sự dâng hiến của anh. Tiền bạc, phụ nữ, quyền lực, hãy ước bất cứ thứ gì anh muốn. Ta sẽ ban cho anh dù đó có là điều ước thế nào… ngoại trừ một thứ duy nhất, sự tự do của anh.”
Thiếu nữ chống cằm, mắt nheo lại. Ánh mắt sắc lạnh như nhìn thấu tận tâm can người đối diện.
“… Thế thì.”
Lần đầu tiên Yuuki lên tiếng. Cô gái nhướn đôi lông mày lá liễu, môi mấp máy như thể muốn nói “Ồ?”
Thiếu niên áng chừng mười lăm tuổi sở hữu tông giọng hơi cao, nhưng âm vang rõ ràng như một diễn viên trên sân khấu. Cậu chẳng có vẻ gì là sợ sệt khi đối diện với thực thể vượt xa tuổi thọ của loài người.
“Ước muốn của tôi có hơi đường đột, nói ra không sao chứ?”
“Tất nhiên.”
Thiếu nữ hơi rướn người về phía trước. Động tác như thể muốn nói rằng thiếu niên kia đã gợi lên hứng thú trong cô.
“Cứ nói điều anh muốn. Bất kể có là chuyện gì, ta cũng sẽ ban cho anh.”
“Thế thì…”
E hèm, thiếu niên khẽ ho.
A… a… a…
Cậu chỉnh lại giọng, sau đó phủi sạch ống tay, nắn lại cổ áo. Xong xuôi, cậu mở miệng.
“Cô Kanaruzawa Sekai, hãy kết hôn với tôi.”