Người Hát Gọi Mặt Trời
Chân khoang chân chống, người ca kỹ già buông rơi tuổi mình, buông rơi mái đầu cuộn tròn trong vành độn tóc màu bã trầu, bay lên trong men say… Đôi tay bà tung tẩy trên sợi dây đàn mảnh như tơ, từ bát nhị, luồng hơi ấm tràn tỏa, thổi vào cườm tay bà, lan dần đến vòm ngực, thấm vào da thịt, vào tận cùng trái tim người ca kỹ. Tiếng hát không còn là tiếng hát. Nó là hòa điệu của hơi thở yêu thương, của khát vọng, của dằn dỗi tủi hờn… Nó loang ra rùi tụ lại thành lửa, vừa ấm áp, vừa mềm mại… Nó âm ỉ ngún cháy tất cả những trái tim đang ngưng lắng…