“Có người lại thích lang thang đêm. Đêm Hà Nội mới huyền hoặc làm sao. Trước hết, rất an toàn. Đầu ngõ Tràng Tiền tịch lặng, bay lên mùi thơm ngô nướng. Đầu ngõ Phất Lộc có mùi lục tào xá và cà phê kỳ dị. Nhưng lang thang đâu phải để tìm ăn là chính.
Cứ mặc kệ hàng quán và những tiếng rao ma quái ấy sau lưng, từ ma quái của ngọt lừ, bùi béo của của phấn son ngần ngật… Đế giày cồm cộp, tự bước tự nghe. Bóng sương có ẩm vai thì kéo cái cổ áo lên cho đỡ cơn ho để mà tiếp tục đi, để mà không cần đến một nơi nào cả…”