Sự xuất hiện của Tiểu Quái được coi như một vị cứu tinh xóm nghèo, dù chưa một ai trong số những người dân xóm nhìn thấy hình dáng thực sự của nó. Những gì mà người ta biết về nó chỉ là lời đồn thổi. Một đồn mười, mười đồn một trăm. Người ta bảo đôi tai nó thính lắm, có thể nghe thấy cả tiếng gió chạm nhẹ vào lá cây. Mắt của nó tinh lắm, có thể nhìn xuyên qua màn đêm. Tiểu Quái nhanh như gió...
Tiểu Quái sinh ra vốn đã vô hình, nên khi màn đêm buông xuống, nó sẽ thực sự không tồn tại. Còn nỗi khổ nào hơn khi sống mà như không tồn tại, đói no không ai biết. Những ngày nắng ráo đã đủ vất vả, những đêm mưa gió lại càng khốn khổ. Từ đầu đến chân nó ướt sũng, đôi mắt ngấn nước. Khi đó, nó chỉ có duy nhất một giấc mơ. Một giấc mơ rất giản đơn, một mái nhà che mưa che nắng.
(Trích nội dung sách)