Tập thơ “Vẽ lại châu thân” dường như là tấm lòng của Trang Y Hạ muốn gửi gắm vào thiên cổ những dấu vết mấy mươi năm cuộc đời mình - cuộc đời ấy trải dài với những thăng trầm thời cuộc. Ông không tự nhận mình là nhà thơ, dù ông làm thơ lâu năm và đã chấp bút cho “Thơ bay” trong một số diễn đàn văn chương, nên đối với ông, thơ cũng giống như những cơn gió chiều tà, giống như trang điểm nét hào hoa xưa: Quay người ngã bóng dòng kinh/nước đen khuya khoắt một mình bậu ơi/lia thia bỏ chạy về trời/có còn chi nữa mà phơi nỗi lòng
Chúng ta cũng tình cờ gặp ông đôi lúc thả bước lãng du giữa xứ người với bạt ngàn núi rừng hoang dại. Đâu đó có những người tình là những đóa hoa, cây cỏ xung quanh. Có thể không phải là người tình thật, chỉ là người tình phóng qua cách trừu tượng của nhà thơ. Nó mang tính tượng trưng nhưng bao hàm, chuyên chở những ước mơ của người thơ với vô cùng hoài bão chọn lọc.