Đỗ Phấn yêu Hà Nội đơn giản vì một lý do: không còn nơi nào khác để yêu.
Chuyện Hà Nội, lan man nghìn năm phố vẫn kể chưa hết... Tản văn Đỗ Phấn là một cuộc khảo cứu ký ức của chính mình. Chân xác, tỉ mỉ nhưng không vì thế mà nặng gánh theo một cứu cánh. Lấy cái giọng kể vừa phải chậm rãi đặc trưng làm nhịp, tác bình thản gửi gắm chút nhớ thương cho ngày cũ. Ký ức ở đây luôn hòa lẫn với những ám ảnh, suy tư thường ngày chất đầy Hà Nội. Như chút bụi phố còn vương trên vai áo người, đó là một thứ ký ức nhẹ tênh giữa những nặng nề tiện nghi của đổi thay, một thứ ký ức lịch lãm của-hiện-tại và cho-hiện-tại. Không vui.
Cũng chẳng buồn. Chỉ miên man là nhớ. Cùng tác giả họa sĩ-nhà văn Đỗ Phấn: Hà Nội - Chút Bụi Trên Vai Người, Đi chơi Bờ Hồ, Bâng quơ một thời Hà Nội, Ngẫm ngợi phố phường, Ngồi lê đôi mách với Hà Nội,..