Sakurako và bộ xương được chôn dưới gốc anh đào (tên gốc: Sakurako-san no ashimoto ni wa shitai ga Umatteiru) là series light novel trinh thám của tác giả Ota shiori, minh họa bìa Tetsuo. Đến nay series đã đạt được con số ấn tượng 1,5 triệu bản in. Tác phẩm cũng được chuyển thể sang rất nhiều phiên bản như TV series anime, drama live-action, manga.
Mùa hè nóng bức tại Asahikawa, Hokkaido.
Dưa hấu cực kì ngon. Cô Shouko mang tới món dưa hấu cực kì khoái khẩu của cậu trai học sinh cấp ba là tôi đây – Shoutarou. Cô ấy thổ lộ một câu chuyện cho Sakurako đam mê xương cốt nghe.
Câu chuyện xảy ra vào mùa hè mười năm trước, về cô con gái đã thảm sát cha mẹ mình. Nghi phạm đã khuất là người bạn thân khi xưa của cô Shouko…
(“Lizzie Borden của ngày mùng bốn tháng tám”)
Ngoài ra còn hai mẩu truyện cực kì hợp với không khí mùa hè nữa. Duyên phận giữa bộ đôi phá án mạnh nhất bỗng chốc trở nên lung lay! Một tập truyện không thể phù hợp hơn để đón mùa hè năm nay!
Mục lục:
Mở đầu
Xương thứ nhất – Chim độc cánh
Xương thứ hai – Sự lạ trong đêm mưa
Xương thứ ba – Lizzie Borden của ngày mùng bốn tháng tám
Trích đoạn sách:
Sau bữa ăn, cô Shouko thư thả ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi. Hector dường như thích cô Shouko lắm lắm, nó còn nằm xõng xoài ra bên cạnh, ngửa bụng lên cho cô ấy vuốt ve. Chú chó này mới trở thành “Hector của nhà Kujou” được một năm mà đã thân thuộc như ở trong gia đình này từ lâu lắm rồi và dùng 100% thực lực để làm nũng với mọi người. Đứa nhóc này dễ thương quá đi.
Cô Shouko vừa tủm tỉm cười với Hector vừa cưng nựng nó. Con quái vật lông xù chỉ cần người ta vẩn vơ chạm vào là đủ để nó hớn hở nhiều giờ liền. Nhưng tôi thấy cô ấy có vẻ ít nói hơn hẳn lệ thường, cảm giác có đôi chút khang khác.
“Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Sakurako có vẻ mang cùng suy nghĩ với tôi. Điểm khác nhau giữa tôi và cô ấy chính là ở chỗ cô ấy dám hỏi thẳng thừng không chút e dè. Dù trong đó cũng có sự quan sát và tiếp cận dịu dàng.
“Không, cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”
Cô Shouko khẽ khàng lắc đầu.
“Cháu không thấy vậy đâu.”
Sakurako không chịu thoái lui.
Trong khi đó, Hector dường như chẳng còn lưu lại chút bản tính hoang dã nào, nó ấn chiếc tai lợn vừa được cho vào tay cô Shouko như nhắc: “Cô nhớ giữ hộ để cháu ăn dễ dàng hơn nhá” rồi bắt đầu nằm lăn quay ra gặm miếng thịt trông rất xấu thói. Trước dáng vẻ đó của Hector, cô Shouko phì cười: “Nhóc này xấu nết ghê nhé.”
Sự trầm mặc trôi giữa không gian, chỉ có tiếng Hector mân mê gặm nhấm miếng
tai lợn và tiếng khịt mũi vui vẻ của nó.
“Chỉ là… cô cảm thấy có chút không muốn ở một mình. Trời nóng cũng thấy thèm ăn dưa hấu nữa.”
Cô nhỏ giọng bảo vậy. Giọng nói đó không chút tự tin nào, đến tôi còn thấy chẳng
khác gì lời nói dối.
Sakurako thất vọng. Cô ấy chẳng bao giờ để tâm đến những người mình không có hứng thú, nên Sakurako để ý tới vậy cũng cho thấy cô ấy thật lòng coi cô Shouko là người mình trân trọng. Cô Shouko cũng vậy.
“… Ừa, đúng là có khác. Cô tìm đến đây thật sự vì có chuyện muốn hỏi ý kiến cháu.”
Cuối cùng, cô Shouko cũng khẽ cụp mi xuống, cất lời kèm tiếng thở dài.
"Chắc em nên về thôi.”
Tôi hấp tấp nhỏm dậy khỏi ghế, nhưng cô Shouko lại kéo ống quần của tôi.
“Không sao. Cháu cũng ở lại đi.”
Tôi vừa thoát khỏi bàn tay cô Shouko đang ngước lên nhìn mình với vẻ mặt tội nghiệp, Hector đã vội vàng chồm lên và cọ cọ đầu vào chân tôi như có ý bảo “Anh đừng về mà”.
“A… vậy…”
Đành ở lại thôi… Tôi vừa ngồi lại xuống ghế, Hector đã gối cằm lên lòng tôi. Còn gác một chân sau lên đầu gối cô Shouko như có ý khẳng định: “Nhưng đầu gối cô Shouko cũng là của em đấy nhớ?”
Đúng thời khắc ngượng ngùng đó, bà giúp việc bê hồng trà nóng lên cho chúng tôi. Những tách trà sữa mang màu thật dịu dàng. Cô Shouko nhìn đăm đăm vào tách trà, lựa chọn từ ngữ.
“Thật ra là sắp sửa tới ngày giỗ của bạn thân cô.”
“Chuyện này… đáng buồn nhỉ…”
Tôi thận trọng cất lời. Chợt thấy lòng như bị ong chích trước câu nói khi nãy của cô bảo rằng “cảm thấy có chút không muốn ở một mình”.
“Năm nay là giỗ tròn mười năm rồi.”
Thời gian thật dài. Nhưng kể ra cũng ngắn. Tôi nhìn cô Shouko cụp mắt xuống đầy trầm tư, thấy nỗi đau như thấm vào lòng mình.
“Cô cứ nghĩ mọi thứ rồi sẽ tới lúc kết thúc, nhưng chính vì sắp tròn mười năm mà dạo gần đây cô hay thấy gương mặt và tên của cậu ấy trên tivi. Điều này chỉ tổ khiến cô thêm khốn khổ không thôi.”
“… Ti vi?”
Sakurako vẫn đang uể oải chống cằm vào tay vịn chiếc ghế hài cốt, nghe tới đấy thình lình ngẩng phắt đầu lên với vẻ ngạc nhiên. Cô Shouko khẽ khàng gật đầu.
“Mười năm ngày mất… Chẳng lẽ là Lizzie Borden thời Bình Thành?”
“Ơ?”
Tôi bất giác để lọt ra tiếng kêu kinh ngạc. Cô Shouko cũng không phản đối.
“… Có lẽ câu chuyện cũng dài, cháu có thể lắng nghe không?”
Cô Shouko nói vậy và nhấp một ngụm hồng trà, hít thở thật sâu như để chuẩn bị tinh thần.
Lizzie Borden của thời Bình Thành – Endou Noriko.
Hung thủ của một vụ án giết người. Người này đã tàn bạo sát hại mẹ kế và cha ruột rồi tự sát, vào mười năm trước tại Sapporo.
Bất kì người Mỹ nào cũng biết tới sự kiện ngày mùng Bốn tháng Tám năm 1892, hai vợ chồng nhà Borden nổi tiếng bị giết chết tại vùng Fall River, Massachusetts.
Hung thủ bị bắt giữ chính là cô con gái yêu quý của vợ chồng Borden. Chính là Lizzie Borden trong bài đồng dao trẻ con trên nền giai điệu Ta-ra-ra Boom-de-ay!
Giữa cái nóng nồng nực hơn ba mươi độ, cô ta đã tàn nhẫn dùng rìu xuống tay với cha mình và người mẹ kế Abby sắp sửa kết hôn với ông.
Nhưng lại chẳng thể định tội cô ta. Người phụ nữ đó bị kiểm soát nhưng vẫn thắng kiện và được phán là vô tội trên tòa. Nhờ vào chế độ xã hội bấy giờ, cô ta là phụ nữ và không tìm ra động cơ rõ ràng. Kết cục, cái chết của vợ chồng
Borden chẳng được điều tra minh bạch. Về sau, Lizzie sống nốt cuộc đời nhọc nhằn và chết ở tuổi sáu mươi bảy.
Sau này, vào ngày mùng Bốn tháng Tám cách đây mười năm, một vụ sát nhân đã diễn ra trong một khu chung cư cao cấp tại Sapporo.
Endou Noriko là giáo viên dạy lịch sử tại một trường cấp ba Công giáo. Người này đã nhẫn tâm sát hại bố và mẹ kế bằng rìu đục tuyết và dao, sau đó chặt xác mẹ kế và đem vứt đi. Rồi cô ta tự sát trong phòng tắm.
Vụ án trở thành đề tài bàn tán với cái danh gọi “Lizzie Borden thời Bình Thành”. Dù chuyệnxảy ra hồi tôi vẫn còn nhỏ, nhưng cũng từng nghe danh. Đặc biệt năm nay là vừa tròn mười năm vụ án diễn ra, người ta lại thường xuyên nhắc đến nó hơn. Tôi thấy các chương trình kỳ bí dạo này hay đề cập đến chuyện gọi vong hồn người đó lên, đúng chất chuyện kinh dị mùa hè.
Những việc đó cũng cho thấy mọi người hết sức tò mò về vụ án. Ngày hôm đấy, tại sao Endou Noriko lại làm ra chuyện tàn ác đến mức đó?
(Còn nữa)