Hạ tắt điện thoại. Cô thấy lòng mình thật bình yên. Lần đầu tiên trong đời. Hạ mới thấy lòng bình yên đến thế. Hạ muốn về Việt Nam để cùng Nhân lang thang khắp các con phố Sài Gòn, ngồi cà phê tại vỉa hè trên đường Phạm Văn Đồng để nghe tiếng sáo da diết của ông lão gầy gầy với nụ cười hiền hiền. Ông vẫn hay quay vào hỏi Hạ: "Con thích nghe bài chi?". "Bài nào con cũng thích!" ... Ông lão có còn ngồi đó hay không? Thời gian sẽ chẳng thể đắp đổi những đổ vỡ, mất mát và khổ đau. Hạ hiểu mình phải quen đi. Tự bản thân mình phải quen đi. Má, ba và nội mỗi đêm vẫn về bên Hạ để nhắc Hạ phải luôn mỉm cười để tiếp tục bước đi. Đó mới chính là cuộc sống...