Dại Thì Chết là tiểu thuyết đầu tiên của Mario Puzo từ sau Bố già, và ra đời sau Bố già đến chín năm. Bản quyền in sách bìa mềm của cuốn này được bán với giá hai triệu năm mươi lăm ngàn đô-la, một con số kỷ lục thời ấy.
Bố già được viết hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng và tư liệu nghiên cứu, còn Dại thì chết chủ yếu dựa trên kinh nghiệm thực tế. Bản thân Puzo là nhà văn và nhà biên kịch, lại rất máu mê đánh bài, nên ông lấy văn chương, điện ảnh, và cờ bạc làm chủ đề cho tiểu thuyết này. Nhiều nhân vật trong Dại thì chết được xây dựng trên nguyên mẫu có thật ngoài đời. Bối cảnh tiểu thuyết là ba kinh đô của nước Mỹ: kinh đô văn chương New York, kinh đô điện ảnh Hollywood, và kinh đô cờ bạc Las Vegas. Những chuyện hậu trường văn chương, điện ảnh, và những mánh mung của làng đỏ đen, tất cả đều được Puzo phơi bày với tư cách một người trong cuộc.
Nhận xét về tác phẩm:
“Không kiêng dè, dữ dội mà thú vị... Puzo đã mang độc giả vào sòng bài, thậm chí là vào sau hậu trường, vào trong hộp bài và bàn thu ngân, tiến vào cuộc đời của những kẻ thua bạc.” - Abilene Reporter News
“Đầy hấp dẫn... Xuất sắc... Đây là Puzo ở đỉnh cao phong độ... Một thế giới sôi nổi của bài bạc và của những tên điếm thần sầu, cả đàn ông lẫn phụ nữ, thú vị không kém gì Bố già, và khủng khiếp cũng không kém.” - Publishers Weekly
“Tiền tài và danh vọng, lừa bịp và dối gian và lợi dụng, yêu đương và mua bán xác thân, cảnh này nối đuôi cảnh lộn xộn khác, tất cả đều được viết với sức sống không bao giờ lụi tàn... Chỉ những độc giả thờ ơ mới có thể không thiết ngấu nghiến tất cả những thứ này.” - The New York Times Book Review
Thông tin tác giả
Sinh (1920 - 1999) là nhà văn, nhà biên kịch người Mỹ gốc Italy nổi tiếng với nhiều tiểu thuyết về mafia và tội phạm. Thế giới ngầm được phản ánh trong tiểu thuyết của ông là sự gặp gỡ giữa một bên là ý chí cương cường và nền tảng gia tộc chặt chẽ theo truyền thống mafia với một bên là xã hội Mỹ nhập nhằng đen trắng, mảnh đất màu mỡ cho những cơ hội làm ăn bất chính hứa hẹn những món lợi kếch xù. Với cấu tứ hoàn hảo, cốt truyện không thiếu những pha hành động gay cấn, tình tiết bất ngờ và không khí kình địch đến nghẹt thở, tác phẩm của Mario Puzo đã làm say mê hàng triệu độc giả trên toàn thế giới.
Sau khi tốt nghiệp trường City College of New York, ông gia nhập binh chủng Không quân Hoa Kỳ trong Thế Chiến II, nhưng sau đó do thị lực kém nên được điều về làm nhân viên quan hệ công chúng tại Đức. Năm 1950, ông ra mắt truyện ngắn đầu tay The Last Christmas. Năm năm sau, ông xuất bản cuốn sách đầu tiên, The Dark Arena, trong lúc đang đảm nhiệm vị trí biên tập viên cho nhà xuất bản Martin Goodman. Thời gian này, ông còn tham gia viết bài cho một số tạp chí dành cho đàn ông như Male, True Action và Swank. Những ký ức về Thế Chiến II được ông tái hiện qua các bài báo đăng trên tờ True Action dưới bút danh Mario Cleri. Năm 1965, ông xuất bản The Fortunate Pilgrim (Đất tiền đất bạc). Năm 1969, tiểu thuyết The Godfather (Bố già), tác phẩm nổi tiếng nhất của Puzo, ra đời và gây tiếng vang lớn trên văn đàn thế giới, nhanh chóng được chuyển thể thành phim và đạt ba giải Oscar sau đó. Mario Puzo tiếp tục phát triển sự nghiệp văn chương và xuất bản nhiều tiểu thuyết ăn khách như Fools Die (1978), The Sicilian (1984), The Fourth K (1990), The Last Don (1996). Năm 1999, ông đột ngột qua đời sau một cơn trụy tim. Hai bản thảo cuối cùng của Puzo được xuất bản sau khi ông mất là Omertà (2000) và The Family (2001).