Gom nhặt những giản dị đời sống, những tản văn nhỏ đã phơi lên chút nội tâm của tác giả. Nhưng, có thể bạn sẽ gặp đâu đó là mình, là quê nhà, là hương thơm… trào dâng trong bạn một niềm hân hoan mới mẻ. Như cái lộc non của cây vẫn vươn lên khát khao, mà mỗi lần nhìn vào đó, thấy mình cần phải vui trong đời sống ít niềm vui này.
Như vừa bừng dậy sau một cơn đau, ta bỗng thiết tha hơn với từng ngày ta sống. Thời gian như gió bay vèo, nhưng nếu ta không nắm giữ những khoảnh khắc nhỏ bé này, thì biết bao giờ mới rung động thật sự. May mắn thay ta có mắt để nhìn, có tim để thương, có đầu óc để thấu đáo, có tấm lòng thẳm sâu chân thành để đối đãi cùng nhau.
Và, may mắn thay, dù sao ta vẫn còn có một “thổ ngơi thơm phức hồn ma cũ” – đó là nhà, là quê – để những lúc bộn bề, có thể nằm vùi trong từng nhung nhớ, để khẽ khàng lại, chậm mình lại hơn và rồi bước ra khỏi vũng tối của mình một cách mạnh mẽ, vững vàng. Những giản dị nhỏ bé này, xin cảm ơn vì đã cạnh bên!