“Người Việt trong khi nhận thức và bộc lộ, đã lĩnh hội nhanh chóng được quan hệ tương tự giữa hai thực tại: thực tại thân xác mình và thực tại bên ngoài về phương diện hình thức, đặc điểm, cử động và công dụng, nên mới có thể sử dụng những từ chỉ thị thực tại thân xác để diễn tả thực tại bên ngoài.”
(Trích nội dung sách Ngôn ngữ Toà Thân xác)