Ba mẹ tôi từng bảo nước Mĩ sẽ là một nơi hứa hẹn, ở đó gia đình tôi có thể có một căn nhà, một con chó, làm bất cứ việc gì chúng tôi muốn và tha hồ ăn hamburger tới khi mặt mày đỏ lựng.
Cho tới nay, chỉ có món hamburger là khoản duy nhất mà chúng tôi đạt được, nhưng tôi vẫn nuôi hi vọng. Và hamburger ở Mĩ quả là ngon tuyệt. MIA TANG CÓ CẢ MỘT NÚI BÍ MẬT
SỐ 1: CÔ BÉ SỐNG Ở MỘT KHÁCH SẠN NHỎ, CHỨ KHÔNG PHẢI TRONG MỘT CĂN NHÀ LỚN. Hằng ngày, trong lúc ba mẹ dọn dẹp các phòng, cô bé Mia 10 tuổi trông coi quầy lễ tân và đón tiếp các vị khách.
SỐ 2: BỐ MẸ CÔ GIẤU NHỮNG NGƯỜI NHẬP CƯ. Và nếu người chủ hẹp hòi của khách sạn, ông Yao, biết họ cho những người nhập cư ở miễn phí trong các phòng trống, gia đình họ chỉ còn nước ra đường.
SỐ 3: CÔ BÉ MƠ ƯỚC TRỞ THÀNH NHÀ VĂN. Nhưng làm sao có thể như thế khi mà mẹ cô cho rằng cô phải dính lấy môn Toán vì tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ của cô?
ĐỂ VƯỢT QUA NĂM NAY ĐÒI HỎI Ở MIA TẤT CẢ SỰ DŨNG CẢM, LÒNG TỐT VÀ CHĂM CHỈ LÀM VIỆC. LIỆU CÔ CÓ THỂ BÁM TRỤ ĐƯỢC CÔNG VIỆC, GIÚP ĐỠ NHỮNG NGƯỜI NHẬP CƯ CÙNG CÁC VỊ KHÁCH, THOÁT KHỎI ÔNG YAO VÀ THEO ĐUỔI GIẤC MƠ CỦA MÌNH?