Trong sân gia cầm, Carmélito cùng mấy người bạn vui sướng tận hưởng chút ánh sáng cuối cùng trong ngày. Sắp phải đi ngủ rồi.
-Các con, các con ngừng chơi nào! Nhanh, nhanh! Lũ cáo đến kìa! Mẹ của Carmélito kêu lên. Mẹ thấy ánh mắt nó sáng quắc…
Ngay lập tức lũ gà mái tơ và gà con lũ lượt kéo nhau về chuồng.
-…Ba mươi bảy…, ba mươi tám…, ba mươi chín…, Carméla đếm. Nhanh! Nhanh nào! Ta thấy hàm răng con cáo lóe sáng trong bóng tối. Ba mươi chín à? Nhưng còn thiếu một, và đó là con của mình nữa chứ! Gà con của mẹ, con ở đâu rồi? Về nhanh đi hoặc con sẽ bị nhai rau ráu đấy!
– Thậm chí có thế con cũng chẳng sợ! Carmélito đáp lại. Cậu đang kinh ngạc ngắm nhìn bầu trời lấp lánh trong đêm….
…Từ khi chui ra khỏi quả trứng, Carmélito luôn mơ được đi đến các vì sao!