Những đứa trẻ mù do nghịch cảnh đưa đẩy, đã gặp gỡ nhau trong một trường khiếm thị chật chội, thiếu thốn. Chúng mò mẫm nhận ra nhau, chấp nhận nhau, tìm kiếm và nương nhờ tình thân để tự chữa lành, rồi biết cách đem trái tim thổn thức, giai điệu yêu thương đến cho cuộc đời.
Bóng đêm tàn khốc của cuộc chiến, những tổn thương nghiệt ngã của đời riêng đã được xua tan trên trang văn Lê Tất Điều bằng một lối văn tinh tế, nhẹ nhàng và đầy xúc động.
Nếu phải tìm kiếm cho độc giả nhỏ tuổi hôm nay một tác phẩm văn chương nuôi dưỡng lòng nhân ái, tinh thần bao dung, thì Đêm dài một đời là một chọn lựa hoàn hảo.
“... Niềm hy vọng xôn xao đi trong huyết quản. Niềm hy vọng lan tỏa thật xa như tấm chăn dịu dàng, mát mẻ của đêm khuya đã trùm lên tôi.
Tôi tưởng đang nghe rõ ràng từng tiếng thở của anh em, bạn bè. Một tiếng nói mơ ú ớ vô nghĩa nổi lên ở đâu đó, với tôi lại dễ thương như hơi thở nóng của một người bạn thân.
Tôi muốn được nắm tay tất cả mọi người trên địa cầu.”