Cả lớp A2 đều biết, lớp phó môn Toán Tiết Diệm và lớp phó môn Văn Thẩm Tịch là hai kẻ thù không đội trời chung, kỵ nhau như nước với lửa.
Một Thẩm Tịch hoạt bát, năng nổ, đôi lúc lại ngốc nghếch đến đáng yêu. Khi bị trêu chọc chỉ biết khó chịu mà lại không dám làm gì người ta cả.
Một Tiết Diệm độc miệng, rất cợt nhả lại vô cùng lạnh nhạt, ấy thế mà lại vừa mắt cô bạn cùng bàn kiêm hàng xóm ngốc nghếch.
Tưởng như chẳng có một điểm chung nào, bỗng dung một ngày, có người vô tình bắt gặp cặp đôi đến chết cũng không qua lại với nhau trong truyền thuyết ấy đang ngồi ôm nhau trong cánh rừng nhỏ, một người cười như kẻ ngốc, một người cười như kẻ khờ.
Tưởng như là kẻ thù không đội trời chung, ấy vậy mà khi yêu nhau lại có thể ngọt ngào đến vậy. Một người đắm chìm trong mật ngọt tình yêu, một người lại chiều chuộng đến mức vô pháp vô thiên.
“Em muốn sát cánh bên anh, từ đồng phục đến váy cưới, quãng đời còn lại không cần chỉ giáo, chỉ muốn đấu võ mồm với anh đến già”
Ngày nào đi học cũng bị cà khịa – Câu chuyện tình yêu từ đồng phục đến váy cưới đầy ngọt ngào và đáng yêu. Hóa ra, có thể thích một người lại là chuyện vui vẻ đến vậy.