Gồm 38 bài viết gửi đến người đọc những câu chuyện về nhiều mặt, nhiều tình huống trong tình yêu, hôn nhân, cuộc sống của đàn bà hiện đại. Có người thích các chuyến đi để trải nghiệm và ngắm nhìn cuộc sống. Việc bản tính ghen và bắt ghen ra sao? Đàn bà coi đàn ông là “sự nghiệp” có thật vậy không? Đàn bà tự mình xây nhà có lạ không? Đàn bà khi buồn thì nên làm gì? Đàn bà thích khoe, nhưng khoe thế nào thì mới khôn ngoan? Qua tất cả những bài viết như thế, chúng ta thấy được rõ hơn đàn bà dữ dội đấy, đanh đá đấy, khó hiểu đấy mà cũng mạnh mẽ lắm, giỏi giang lắm và khí chất lắm!.
- Phụ nữ nên hiểu rằng, mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân, đừng bao giờ hoang đường cho rằng có thể dựa dẫm vào bất kỳ ai. Tiền, tự mình làm ra. Yêu, tự bản thân yêu lấy chính mình. Hạnh phúc, tự mình cảm nhận. Nếu như ai đó có tặng tiền tặng tình yêu tặng hạnh phúc cho bạn, vậy thì cũng tốt. Nhưng bạn vẫn phải tự mình tạo lập cuộc sống cho bản thân. Cuộc đời của bạn, chính là thuộc về bạn.
- Nhiều lắm những lời đúc kết, kiểu như đàn bà khôn phải biết bỏ qua lỗi lầm của đàn ông, phải cùng họ nói tới hiện tại và tương lai chứ không bươi móc quá khứ ra mà nhai lại. Cần để cho chồng được thong thả bay nhảy như một con diều, chứ không nên cột chặt lấy… Đủ thứ bí kíp rèn giũa, nhớ được hết… chết liền! Tại sao làm đàn bà thì khổ vậy? Luôn lo trau dồi, học hỏi kinh nghiệm này nọ, chung quy cũng vì một người đàn ông, thật ư?
- Người ta thường bi phẫn cho rằng mình chẳng còn gì để mất sau một biến cố, đa phần là về tinh thần, nào đó. Ví như bị lừa mất đời con gái, bị bỏ rơi, chia tay hoặc ly hôn khi lòng cảm thấy không tâm phục khẩu phục. Nỗi uất ức hoặc thất vọng hoặc cả hai kia khiến người trong cuộc bất cần, buông thả bản thân, không thèm bấu víu vào đâu, có khi đơn giản chỉ vì muốn trả thù cho bên kia “trắng mắt ra”. Mà đâu biết, người thua thiệt mất mát lại chính là mình, bởi sướng khổ gì khi ấy cũng đều do mình gánh chịu và trả giá.
Ai lời, ai lỗ, hẳn còn hạ hồi phân giải, nhưng mình mặc kệ, không thương nổi chính mình thì chắc còn biết đợi ai thương thay...
- Chợt nhận ra có những hôm muộn phiền trong lòng, tôi cũng chỉ thèm có một góc nào đó, khuất khuất chút, để ngồi một mình. Rơi được vài giọt nước mắt một mình lại càng tốt. Nhẹ nhõm hẳn. Cảm giác “Hãy để cho tôi được yên, một mình” rõ nét hơn bao giờ hết. Người ta có phải luôn được an toàn, thoải mái và được an ủi giữa đám đông? Niềm vui do sự ồn ào mang đến là có thật, hay chỉ bởi những người đàn bà yếu đuối, nhiều nỗi mong manh mới chọn cách ríu ríu vào nhau, sợ một sự tách rời, độc lập? Tỏ rõ mình thích gì, muốn ăn gì, ưa ghé chỗ nào, ham muốn điều gì… cũng chẳng thể, thì nói sao không bao giờ dám mơ màng đến hai chữ “một mình”. Lại có những người đàn bà, và cả đàn ông khác, mặc định rằng, những người đàn bà đành chấp nhận một mình vì chẳng có lựa chọn nào khả dĩ, họ không có ai thèm chơi chung, họ đơn độc giữa cuộc đời nhiều sôi động này. Họ, hoặc tội nghiệp lắm, hoặc chẳng phải dạng vừa đâu nên mới phải chấp nhận thui thủi trong xa lánh, cô lập, mặc cảm như vậy. Ôi đời!