Tôi và em trai được mẹ gửi về quê sơ tán với bà ngoại khi mới năm tuổi. Bờ đê, đồng lúa, con sông, đám cỏ mềm dưới chân, lũ quả dại ở bờ rào, rồi châu chấu, chuồn chuồn... đều trở thành bạn bè thân thiết. Luôn luôn trong tâm tưởng của cô bé con ngày ấy là một người vô hình tạo ra tất cả những thứ đó dành riêng cho trẻ con. Mảnh trăng chơi vơi giữa trời chính là của người vô hình ấy đi gặt trời sao đã vô tình đánh rơi chiếc liềm vàng của mình...
Trước sân một con gà mái mơ lông mượt êm với đôi mắt tròn ngơ ngác đi ngang qua và chiều sẫm tối rất nhanh với ráng đỏ le lói phía tây, nỗi nhớ mẹ ép trong lồng ngực nhỏ, tiếng em trai gọi thảng thốt đâu đây, khói xám đùn lên qua mái rạ bếp đầu hồi...
Tuổi thơ cứ miên man theo mỗi bước chân và thật hạnh phúc khi ta nhận ra trong mình vẫn có một cô bé con ngày nào...