Cuộc đời này là của chính bạn, vui hay buồn là do bạn tự mang đến cho mình mà thôi.
Nếu không muốn muộn phiền dai dẳng đeo mang, tốt nhất hãy học hạnh buông xả, sống tha thứ để mình được nhẹ nhàng hơn. Bơ đi mà sống, xa đi cho nhẹ lòng, buông đi để đời mãi thong dong.
Ngày tháng phía trước còn dài lắm, bạn u uất hoài thì sống sao hết được trăm năm?
(Trích “Nếu biết ngày mai rời quán trọ” - Thích Nữ Nhuận Bình)
NẾU BIẾT NGÀY MAI RỜI QUÁN TRỌ: MÙA SỢ HÃI, MÙA YÊU THƯƠNG!
Nếu biết ngày mai rời quán trọ là quyển sách thứ tư của tác giả - sư cô Thích Nữ Nhuận Bình, sau các tác phẩm Mở lối yêu thương, Gieo mầm hạnh phúc, Bước qua thăng trầm. Quyển sách này được viết vào thời điểm chúng ta đang phải đối mặt với những mối nguy hại mà dịch bệnh và thiên tai mang lại. Một năm 2020 sắp sửa trôi qua với quá nhiều sự kiện tiêu cực, nhưng đó cũng là lúc ta nhận ra được nhiều chân giá trị mà cuộc đời ban tặng - những điều vốn bị lãng quên trong cuộc sống thường ngày: tình yêu Tổ quốc, yêu đồng bào; tình yêu cho gia đình, yêu bạn bè; yêu cả những người bạn không cùng quốc tịch nhưng luôn biết cách đùm bọc lẫn nhau. Như tác giả Thích Nữ Nhuận Bình đã viết trong Nếu biết ngày mai rời quán trọ rằng: Đây là mùa sợ hãi, nhưng cũng là mùa để yêu thương!
Ai cũng nói, trên đời này chuyện không như ý nhiều vô số kể. Nhưng thật ra, cuộc đời luôn công bằng, tốt xấu có đủ cho mỗi chúng ta, chỉ là nhãn quan, tầm nhận thức và dung lượng trái tim chẳng tương đồng nên mỗi người có cách nhìn đời với nhiều dị biệt. Đủ nắng hoa mới nở, đủ ấm sương mới tan, đủ thời gian xác thân này mới hòa vào cát bụi. Không có đau khổ con người chẳng nhìn ra hạnh phúc. Không có tổn thương chẳng ai biết trân quý tình người. Thiên hạ thù ghét khổ đau và hân hoan đón chào hạnh phúc, chẳng ai biết rằng nhờ khổ đau hạnh phúc mới được thăng hoa, nhờ bão tố loài người mới trưởng thành khôn lớn.
Suy cho cùng, hạnh phúc hay đau khổ, bão tố hay bình yên đều do tâm mà ra cả.