Combo Nhắn Gửi Một Tôi, Người Đã Yêu Em + Nhắn Gửi Tất Cả Các Em, Những Người Tôi Đã Yêu
Tháng 7 năm 2020, Công ty Cổ phần Văn hóa và Truyền thông Nhã Nam sẽ gửi đến các bạn độc giả yêu thích light novel bộ đôi tác phẩm Nhắn gửi một tôi, người đã yêu em và Nhắn gửi tất cả các em, những người tôi đã yêu của tác giả Otono Yomoji. Đây là hai tác phẩm thuộc thể loại tình cảm lãng mạn, nhưng lại được xây dựng trên nền tảng từ những yếu tố khoa học viễn tưởng liên quan đến các thế giới song song và thuyết đa vũ trụ.
Ở nơi mà các thế giới song song chỉ khác nhau ở những điểm nhỏ và một cách vô thức, con người thường xuyên du hành qua chúng.
Nhắn gửi một tôi, người đã yêu emlà câu chuyện về Hidaka Koyomi và Satou Shiori, hai đứa trẻ cùng chịu cảnh gia đình không trọn vẹn, gặp nhau ở Viện nghiên cứu Khoa học Hư chất. Cả hai có tình cảm mơ hồ với nhau, nhưng việc cha Koyomi tái hôn với mẹ Shiori đã thay đổi tất cả. Muốn thoát khỏi số phận, Koyomi và Shiori quyết định cùng nhau đi đến một thế giới khác, nơi mà cả hai sẽ không trở thành anh em. Vậy nhưng biến cố xảy ra trong quá trình di chuyển, và…
Thế giới không có em thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Thông qua hai câu chuyện đặt ở hai thế giới với những khả năng khác nhau, tác giả Otono Yomoji sẽ mang đến cho người đọc nhiều điều để suy ngẫm về tình yêu, về cuộc sống, và về thế giới đang diễn ra xung quanh mình. Nhắn gửi một tôi, người đã yêu em là câu chuyện của sự hy sinh cả cuộc đời để tìm cách sửa chữa sai lầm trong quá khứ, bởi “Thế giới không có em thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa”.
Tuy là hai câu chuyện khác nhau ở hai thế giới khác nhau, thế nhưng khi đọc Nhắn gửi một tôi, người đã yêu em và Nhắn gửi tất cả các em, những người tôi đã yêu, người đọc sẽ tìm thấy trong cả hai tác phẩm nhiều chi tiết gắn kết, bổ sung cho nhau, giúp cho cả hai trở nên trọn vẹn.
VỀ TÁC GIẢ
Otono Yomoji
Otono Yomoji sinh năm 1981 tại tỉnh Oita. Năm 2012, anh lần đầu ra mắt công chúng với Minutes ~Ichifunkan no zettai jikan~, tác phẩm đoạt giải trong cuộc thi thường niên lần thứ 18 của Dengeki. Một số tác phẩm khác của Otono Yomoji có thể kể đến như Rateraru: Suihei shiko suiri no Tenshi, bản chuyển thể light novel của Kakumeiki Valvare, Kami gokuto Mary Skelter…
TRÍCH ĐOẠN
Năm bảy tuổi, tôi hiểu được ý nghĩa của từ “ly hôn”.
Lúc được hỏi muốn sống cùng cha hay mẹ, tôi cũng đã có thể trả lời mà hầu như không bối rối gì.
Cha tôi là một học giả danh tiếng trong ngành, còn mẹ tôi là con gái của một nhà tư sản. Dù theo ai thì tôi cũng ít có khả năng bị thiếu hụt tài chính. Thành thử tôi đã để cảm xúc quyết định, và cuối cùng thì tôi chọn theo cha. Tuy nhiên, như thế không có nghĩa là tôi yêu cha hơn mẹ, mà do tôi đã nghĩ nếu mình theo mẹ thì sẽ gây trở ngại cho việc tái hôn của bà.
Nguyên nhân ly hôn hình như là do sự bất đồng trong giao tiếp giữa hai người. Cha tôi thường hay ở lại sở nghiên cứu, thỉnh thoảng mới về nhà. Mỗi lần về là cha lại nói chuyện về nghiên cứu với mẹ, mà bà thì dường như chẳng bao giờ hiểu ông đang nói gì. Vì cha là kiểu người cho rằng “điều mình hiểu thì đương nhiên đối phương cũng hiểu”, nên hằng ngày hai người ít khi trò chuyện hòa hợp được với nhau, vì lẽ đó tôi thường xuyên thấy mẹ phiền não một mình. Do cha tôi là người như thế, nên tôi đã cho rằng ông nhất định còn lâu mới tính đến chuyện tái hôn. Mà không, hồi đó chắc tôi cũng không suy nghĩ thấu đáo được đến vậy.
-------------------------
“Qua đời tại nhà”, tôi chỉ mới biết đến từ đó dạo gần đây.
Cụm từ đó miêu tả hoàn cảnh của các bệnh nhân bị mắc ung thư, tuổi thọ không còn lại bao nhiêu, từ chối điều trị của bệnh vên hay chăm sóc trong nhà an dưỡng cuối đời để dành những ngày cuối cùng bên người thân trong gia đình. Khi nghe vợ chồng đứa con trai đang sống cùng mình đề xuất lựa chọn đó, tôi đã rất hạnh phúc. Làm phiền vợ chồng con trai và đứa cháu nội cũng khiến tôi hơi áy náy, nhưng tôi mừng vì biết rằng mọi người đều muốn ở bên mình cho đến phút giây cuối cùng.
Tôi đã trọn qua đời tại nhà mà không dùng thuốc trị ung thư và không điều trị kéo dài cuộc sống.
Bảy mươi ba tuổi. Có thể đó là độ tuổi còn hơi sớm để chết, nhưng kỳ lạ thay, tôi không sợ hãi hay bất mãn gì cả. Trong ngôi nhà lớn, có người vợ yêu dấu, có đứa con trai đáng tin cậy, có đứa con dâu dịu hiền, còn có cả đứa cháu gái dễ thương quây quần bên mình lúc về già. Dù ngày mai con tim này có ngừng đập trong đau đớn đi nữa, nếu như có gia đình ở bên thì tôi nghĩ mình sẽ qua đời với một nụ cười trên môi. Vì đây đã là một cuộc đời quá hạnh phúc rồi.