Yêu Thầm Mười Năm Chưa Dám Nói
Một Lâm Duyệt chấp nhất vì tình yêu, một Trần Lộc Xuyên kiên trì vì Lâm Duyệt.
Thuở mộng mơ, cô là cô gái nhỏ nhút nhát “Mình thích cậu ấy, nhưng không dám bắt chuyện”; anh là chàng trai với lòng tự trọng cao “Cô ấy còn chẳng thèm để ý đến mình, chắc là ghét mình rồi”.
Lớn lên, cô là nhân viên kế hoạch lanh lợi “Cứ thế đi, mình phải cho anh ấy biết mình yêu anh ấy”; anh là lập trình viên xứng tầm “nam thần” “Bất kể thế nào cũng phải khiến cô ấy yêu mình”.
Liệu hai người có cùng thực hiện được mong ước, khiến sự chờ đợi và nhung nhớ hơn mười năm trời không bị phí hoài hay không?
Trích đoạn
“Trần Lộc Xuyên mỉm cười, nói với cô: “Cậu thay đổi nhiều quá.”
Lâm Duyệt khẽ đáp: “Không, mình chưa từng thay đổi.”
Yêu thầm mười năm, bao mộng mơ và nhiệt tình dường như chẳng hề giảm đi, bởi vì người anh chờ đợi chính là cô, mà người cô mong nhớ, cũng chỉ có mình anh.”