Chuyện nói về cuộc đời của hai nhân vật chính là Duy Linh và Phi Phụng. Vốn hai người là bạn thân từ thuở nhỏ do cha mẹ Di Linh là bạn đồng hương thân thiết với vợ chồng huyện hàm Tú Phan, cha của Phi Phụng. Gia cảnh sa sút, cha mẹ mất sớm, Di Linh phải bỏ học làm ký lục để mưu sinh. Dù yêu thầm Phi Phụng, nhưng do mặc cảm thân phận nghèo nàn nên anh không dám nói ra. Phi Phụng học đến lớp nhì thì cha mẹ bắt ở nhà để lập gia đình. Thấy Phi Phụng xinh đẹp lại con nhà giàu có, nên nhiều người trong vùng muốn cầu hôn. Duy Linh nghe tin ấy thì đau khổ, thấy Phi Phụng chỉ coi mình như một người anh, lại buồn vì bị Bá Kỉnh làm nhục, tủi phận nghèo hèn nên quyết định bán đi số ruộng ít ỏi còn lại lấy vốn lên Sài Gòn buôn bán.
Bất ngờ, Tú Phan thọ bệnh, qua đời. Trước khi chết, ông có trối lại với vợ là gả con cho Thủ Hiệp. Tang gia đang bối rối, thình lình, có một thanh niên xuất hiện, tự xưng là Huỳnh Tú Cẩm, con vợ trước của Huỳnh Tú Phan. Nguyên là trước đây, Tú Phan vốn đã có một đời vợ, nhưng do người vợ lỗi lầm, nên ông giận bỏ vợ xuống Bạc Liêu theo vợ chồng hương chánh Hiển khẩn ruộng rồi cưới vợ khác, sinh ra Phi Phụng và làm giàu sau 20 năm cần cù. Vợ chồng tri phủ Bá Thiện giận bà Tú Phan không gả con gái cho con trai mình nên xúi giục Tú Cẩm kiện để đoạt gia tài. Trước tòa, Tú Cẩm có khai sanh nên thắng kiện, mẹ con Phi Phụng vì không có hôn thú nên thua kiện đau đớn. Mẹ cô vì quá đau buồn nên không lâu sau cũng qua đời. Thấy Phi Phụng không còn gia tài, Thủ Thiệp chê cô nghèo và bội hôn… Phi Phụng phải một mình lưu lạc lên Sài Gòn kiếm sống. Tại đây cô đã gặp lại Duy Linh. Trải qua bao biến cố thăng trầm, nhờ bà Mỹ Lệ, Phi Phụng lấy lại được gia tài của mình, tình cảm Phi Phụng và Duy Linh cũng ngày càng đậm sâu.