Nhớ đến một ngày trở về vườn nội chỉ còn thấy cây cối xác xơ và ngôi nhà cao rộng, trống lốc vắng người nhét đầy rơm khô trên mái và củi mục ở quanh tường, với lệnh tản cư gấp rút ra khỏi tỉnh. Con đò chòng chành cuốn trôi theo dòng sông lạ, theo đường những bến bơ hắt hiu vàng hoe. Trông lại chỉ còn thấy những dòng nước bạc xuôi trôi về khoảng mịt mù, và sóng dợn lăn tăn vỗ lách tách vào mạn đò. Và đò đi xa mãi, xa mãi mãi từ đây cây khế ngọt đơm đầy hoa tím trái xanh, bóng cây dừa lớn ngả dài trên sân đêm trăng ngà, những khóm hoa lài thơm ngát quanh sân, cây mẫu đơn, khóm bạch đào, cơn gió nồm hiu hiu ru ngủ năm năm thơ ấu êm đềm.
Hạnh nôn nao xách cái va ly lên cao nhìn về phía chàng. Bây giờ thì muốn chàng để ý, và đến ngay. Con tàu sẽ chạy triền miên từ đây, cho đến hết đời. Bỏ lại những bụt măng. Những bụi bờ. Những cơn nắng khô. Những sợi mưa mù. Những bụi tà khói với thinh không xám xịt trên rừng câm già cỗi. Để đến miền lá cây xanh nào đó với chàng. Bắt đầu lại những tháng năm.