Đã sinh ra là đứa con của tổ quốc, tại sao tổ quốc nghèo khổ, thương đau, tôi lại đang tâm bình thản ở nơi nào... Rồi vài năm hay vài mươi năm sau, khi đời sống ổn định trên đất người mài mòn những gai góc của định kiến, tôi sẽ làm sao cưỡng nỗi khát khao cuồng vọng thèm được sống cho chính quê hương mình. Mẹ tổ quốc sẽ rộng lượng... Còn tôi, nhìn Người tủi hổ. Không. Mẹ thương yêu. Con đã ở bên Người rồi. Từ giờ phút này, thề với Người, con sẽ không bao giờ vội vã...
...
Nhưng ngày mai vẫn cứ tới. Và sẽ như thế nào đây, khi trôi qua những ngày đắm đuối của tuần trăng mật hoà bình. Mọi người cũng sẽ cùng sống, cùng làm việc với nhau bằng cái đầu hoàn toàn tỉnh táo. Ai nấy lại tiếp tục bị chi phối bởi những cái thường tình nhất hàng ngày: ăn, mặc, làm việc, sinh sống...