Tôi cũng đã từng mơ về những vai trò định mệnh có thể sẽ sắp đặt cho tôi, kiểu như nhà thơ, nhà tiên tri, bọa sĩ, hay đại loại thế. Nhưng không. Tôi không phải có mặt trên thế gian này để viết lách, giảng đạo, vẽ vời, và bất cứ ai khác cũng vậy. Tất cả những vai trò ấy chỉ là thứ yếu. Lẽ sống đích thực cho mọi người là tìm ra chính mình. Có thể trên con đường đó ta sẽ trở thành nhà thơ hay gã tâm thần, một nhà tiên tri hay một tên tội phạm, nhưng những cái đó không liên quan đến việc ta phải làm. Việc của con người là phải tìm ra định mệnh dành riêng cho mình, không phải sao cũng được, rồi kiên định sống hết mình theo con đường riêng ấy. Những cách sống khác chỉ là sự tồn tại tạm bợ chờ thời, là sự trốn tránh số mệnh, là chạy theo những tiêu chuẩn của đám đông, là sự cúi đầu tuần phục và sợ hãi trước chính cái tối bên trong.