Mùa xuân đợi cuối đường là tác phẩm thứ tám trong bộ sưu tập của Tủ sách Thiên đường không tuổi. Sáu tác phẩm thuộc tủ sách này ra mắt vào cuối năm 2018 gồm Tình yêu có màu gì (Từ Kế Tường), Ở một nơi ai cũng quen nhau (Hoàng Ngọc Tuấn), Cạn chén tình (Mường Mán), Anh Chi yêu dấu (Đinh Tiến Luyện), Đâu phải cái gì cũng mong manh (Đoàn Thạch Biền), Tuổi Ngọc ngày chưa xưa (Nguyễn Thị Minh Ngọc).
Với Mùa xuân đợi cuối đường, bạn đọc sẽ cùng tìm lại những ký ức trong veo, xuyên qua những miền nhớ với những truyện ngắn: Xạo “ve kêu”; Dịch vụ thôi yêu; Phép lạ đêm Giáng sinh; Đoạn đường có ngã ba; Lưu bút; Một thoáng mây trời...; Mùa xuân đợi cuối đường; Người thế vai… Nơi mà mọi cuộc gặp gỡ nhân duyên qua những lá thư, lời báo hẹn trước cho những cuộc gặp có khi chờ rất lâu.
Trích Một chuyện khó đặt tên:
--- Tôi chỉ muốn tan thành sương khói, biến khỏi mặt đất này khi bàng hoàng đối diện với Linh trong tư thế người làm mướn với “bộ đồ... bay” rách nát đang khoác trên người. Linh làm như không thấy sự bối rối của tôi, cô bé “Hello!” với nụ cười thật tươi rồi cứ thế mà tíu ta, tíu tít. Tôi gượng gạo ừ hử cho qua chuyện rồi lảng ra góc vườn làm việc như một kẻ mất hồn. Lát sau, tôi giật mình thấy Linh đang đứng lặng... nhìn tôi. Hình như cô bé khóc. Tôi bước tới:
– Sao vậy Linh?
Như chỉ chờ có thế, Linh khóc òa:
– Em có lỗi gì mà anh lạnh nhạt với em đến vậy? Anh có còn... thương em không thì bảo?
Tôi chết đứng như Từ Hải. Không ngờ Linh lại bộc lộ tình cảm một cách thẳng thắn như vậy. Tôi chưa bao giờ dám thốt những lời yêu thương với Linh, nay đột nhiên Linh chủ động nói ra, tôi nghe xốn xang, rung động cả người. Muốn siết chặt tay Linh, nói: “Linh ơi, anh... yêu em lắm!”, nhưng đưa tay ra, chợt thấy tay mình dính đầy đất cát, nhìn xuống bộ đồ rách bươm, lấm lem đang mặc, nước mắt tôi lại muốn trào ra. Có một cái gì uất nghẹn đang chặn ngang cổ. Tôi biết nói gì với Linh bây giờ? Linh đưa tay quệt nước mắt rồi cười bẽn lẽn:
– Cấm anh nghĩ ngợi lung tung đó nghen! Buổi tối có buồn thì... làm thơ, viết truyện đi.
Nhớ lấy em làm “nguyên mẫu” đó nha! Tuần sau, em sẽ... vào lấy, đem gửi bưu điện.
Sau đó, Linh cất công tìm những cuốn vở cũ, góp nhặt những trang giấy trắng còn sót lại đóng thành tập đưa cho tôi để tôi làm bản thảo.
Tôi còn biết làm gì hơn ngoài việc răm rắp tuân lệnh?... Từ đó, ngày thì lao động, đêm về, tôi cắm đầu vào những trang viết, mặc cho thằng Hậu cằn nhằn vì... chỉ có muỗi chơi với nó! ---
--- Chẳng ai còn là “chú nhóc – cô bé” của ngày xưa nữa. Tình yêu chưa đủ kết tụ đã như sương khói lãng đãng trôi ngoài tầm với của họ. Ở trên núi, biết bao lần Nguyễn ra ngồi trên gộp đá mắt đăm đăm nhìn về hướng thị trấn. Từ ngôi nhà thờ mái đỏ đi ngược về chút xíu là ngôi nhả nhỏ có người con gái của một thời thương nhớ. Biết bao lần Nguyễn dùng miểng đá rạch lên gộp đá trước mặt một chữ “Thuyên” vô hồn. Viết rồi mưa gió lại xóa nhòa… Lại viết…Biết bao chữ “Thuyên” bấy nhiêu tiếng thở dài. ---