Những đoản khúc không đi giải quyết một điển hình tâm lý hay tung ra một chuyện rõ đầu đuôi có thông điệp xác quyết nào trước thực tại. Nhưng cảm giác về sự tù đọng và u uẩn, sự quẩn quanh bùng nhùng và hư huyễn lại được phủ dày lên mặt giấy. Dường như đâu đó, có cái nhìn ngờ vực của người viết: với chính cái bầu khí quyển mà mình tạo ra.
Biết làm sao được, đó là hệ quả của một thứ bầu khí khác.
Điều cuối cùng, tập hợp của những dạo khúc đã để lại một không gian. Như những đám mây xám của buổi chiều lạnh cuối đông, len vào tâm trí chúng ta mối hoài nghi: có thật hay không, những chân trời?