"Chủ nghĩa hậu hiện đại trong văn học bắt nguồn từ cuối thập niên 1910 với thơ Đa đa (1916), văn xuôi của Franz Kafka (Biến dạng, 1915) và kịch của Samuel Beckett (Chờ đợi Godot, 1952).
Chủ nghĩa hậu hiện đại tồn tại song song với chủ nghĩa hiện đại cho đến đầu thập niên 1950 và thực sự phát triển mạnh từ 1960 trở đi.
Đây là khuynh hướng đối nghịch với chủ nghĩa hiện đại về bản chất, ở chỗ nó chấp nhận tính hư vô (nothing), hỗn độn (chaos), trò chơi (game), trì biệt (différance) và liên văn bản () của tồn tại, hòng giải quyết những bất cập của chủ nghĩa hiện đại với tham vọng dùng khoa học và tư tưởng nhân văn đích thực để giải phóng tối đa con người thoát khỏi cuộc sống tù túng và những tín điều tăm tối" (Lê Huy Bắc)