Ernest Hemingway luôn nỗ lực để có được áng văn xuôi giản dị, chân thật về con người. Ông đề xướng nguyên lý Tảng băng trôi để tối giản hành văn. Ông sáng tác “Ông già và biển cả” để chinh phục đỉnh cao văn chương của nhân loại. Sức hấp dẫn, lôi cuốn của tác phẩm được tập trung chủ yếu ở chỗ: sự nhẫn nại, bền chí và ý thức vươn lên hoàn cảnh của nhân vật. Từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất như mũi lao bị gãy, cái chày bị ngoạm đi, bàn tay bị chuột rút đến việc ông lão cố nuốt miếng cá tanh ngòm, chắt chiu từng ngụm nước, để dành sức khỏe chinh phục con cá và chiến đấu với bầy cá mập. Ta thấy Santiago hiện lên như một lão dũng sĩ kiên cường, và dẫu cho đã ý thức được sự bi đát về thân phận, về sự mong manh của cái đẹp nói chung thì không vì thế mà ông lão chịu buông xuôi, lão vẫn cứ vươn lên bằng phương châm sống “có mà ngốc mới thôi hi vọng”.