Bức tranh làng quê Bắc Bộ đặc sắc, đôn hậu, cổ kính, nghĩa tình và đượm buồn. Mỗi trang viết là một mảnh hồi ức sâu lắng khiến trái tim người đọc lay động khôn nguôi…
Kí ức tái hiện từ niềm thương nhớ. Những người thân, cổng chùa, vườn nhà… Những con mèo, con vện, đình làng, nấm mồ ven đường… Đó là những kỉ niệm tưởng chừng lặng im nhưng không hề im lặng. Duy Khán kể lại cho chính mình nghe nhưng gợi mở, chân thành… Và có lẽ vì thế nên tâm tình của ông đã được đón nhận và đồng cảm lâu bền…
"Đang từ một người làm thơ, Duy Khán chuyển sang văn xuôi. Đang từ một người dễ dãi chạy theo các đề tài thời sự, Duy Khán trở lại với cái phần kí ức tuổi thơ nằm sâu và đã trở nên bền chặt trong tâm trí. Anh viết về những người thân trong gia đình. Anh viết về đình làng, về những nấm mộ bên đường, về con mèo, con vện trong nhà. Từ các trang viết, người đọc nghe ra một giọng nói xót xa mà lại đầm ấm. Ngòi bút ấy đang viết cho chính mình. Người ta cảm thấy một phương hướng đúng đã được gợi mở và thành tâm chờ đón lời tâm tình của tác giả. Các nhà văn độc miệng thường nói đùa: Có những cuộc đời dang dở, viết lách chưa được gì, đến mức có nhắm mắt cũng không yên. Ngược lại, có những tác phẩm viết xong rồi thì người viết có thể xoa tay tựa như làm xong nghĩa vụ với đời. Tuổi thơ im lặng của Duy Khán là thuộc cái dạng tâm huyết như thế." - Nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn