Hôm nay là ngày bất khả thi của tôi, cái ngày tôi cảm giác thấy hành trình không thể hoàn thành. Nếu không thể ngồi dậy được, chắc chắn tôi sẽ chết trên sa mạc Gobi. Quá muộn để nghĩ ra một kế hoạch dự phòng hay gọi cứu hộ, tôi phải đứng dậy và đi tiếp, phải tự thân nỗ lực để đi được tới chặng nghỉ tiếp theo. Tôi không muốn chết mà sao mọi thứ khó khăn quá…
Để vượt qua giờ phút sinh tử này, tôi cần chia nhỏ vấn đề ra, giải quyết từng chút một. Nếu tôi có thể đi tới Delgerkhangai, cách đây khoảng bốn ngày đi bộ, tôi sẽ an toàn. Tôi cần một động lực lớn lao để vượt qua được những điều không thể. Lúc ấy, tôi nhớ lại lời của Ripley: “Phi thường chính là khi bạn tiếp tục cuộc hành trình dù điều gì xảy ra đi chăng nữa”.