Nỗi buồn treo trước ngõ
Mình phải mất bao lâu
Để thấy bình yên đến?
Đi hết một quãng thanh xuân, mấy ai lại không bất cẩn mà đánh rơi những nỗi cô đơn?
Có những mối tình đã cạn vơi những thương nhớ, khi kẻ trong cuộc chẳng còn trao nhau những nồng ấm cuồng say phút ban đầu, mà lặng lẽ để hai tấm lưng trơ trọi đối diện nhau. Vậy thì sao không buông tay để cả hai thôi phải bó buộc nhau như vậy?
Tình đã vỡ nhưng người ta chưa muốn xa nhau, vì người ta còn tiếc những năm tháng xuân xanh một thời từng vẽ nên một hạnh phúc ngỡ là viên mãn, sợ vứt đi rồi, họ lại trở thành những cỗ máy chỉ biết sống mà không còn chút ký ức để nhớ về.
Người ta chẳng dám rời xa nhau, vì người ta sợ ngoài kia giông gió thổi mình bay đi mất, nên thà nắm hoài một bàn tay dẫu đã nguội lạnh để giữ lòng, còn hơn để bão tố ngoài kia làm mình ngã quỵ.
Người ta chẳng dám rời xa nhau, vì người ta xem việc bên cạnh người còn lại như một thói quen. Người ta chẳng thể một sớm một chiều bỏ đi thói quen ấy vì nó đã theo họ suốt một quãng cuộc đời.
Cuốn sách nhẹ nhàng, khẽ chạm những cảm xúc chân thật của mỗi người trong những năm tháng thanh xuân tuổi trẻ. Ở đó có tình yêu và những tổn thương đầu đời khó quên.