Cái sướng của người đọc du kí là mình chẳng phải đi đâu, cứ ngồi một chỗ (hoặc trùm chăn, nếu là mùa đông) mà cũng biết được khối chuyện thiên hạ, từ chuyện lạ tới chuyện quen cứ như mình đang phất phơ ở những trời ấy biển ấy đất ấy, gặp những người ấy. Hồi xưa mấy nhà thám hiểm , mấy ông cố đạo đều từng viết du kí, trước để cho vua đọc, sau để thần dân cùng đọc, cùng sướng (hay cùng khố). Bây giờ thì bạn đang có trên tay một tập du kí, tập Kí sự đi Tây của anh chàng Đô Kh . Anh chàng Kh. này không phải nhà thám hiểm , cũng không phải cố đạo , những cái “ sự ” trong tập kí của anh chỉ là những chuyện linh tinh, lòng vòng, có vẻ như không quan trọng gì, ấy vậy mà đọc thấy sướng, nhất là với người chưa được sang Pháp, chưa một lần đến Paris như tôi.
.....
Bây giờ đọc Kí sự đi Tây của Đỗ Kh ., cũng thấy sexshop, dưới mắt nhìn của một người du lịch văn hóa, vấn đề này hiện lên cũng chừng mực, không đến nỗi làm ta phải rùng mình vì “ chủ nghĩa tư bản thối tha rẫy chết ”, nhưng cũng không đến nỗi khiến ta mất ngủ, như khi đọc một số tác phẩm của một số nhà văn mình. Họ tả thực tận tình quá, nhiệt tâm quá về một chuyện đúng là “xưa như trái đất ”.
Nhà thơ Thanh Thảo