Trong Trời Vẫn Còn Xanh, Em Vẫn Còn Anh – tập truyện ngắn thứ hai của Anh Khang, được ví như phần tiếp theo của tập truyện Đường hai ngả, người thương thành lạ - Anh Khang vẫn viết về tình yêu với những câu chữ dịu dàng, suy tư. Tuy nhiên, Anh Khang của 2017 có lẽ đã trưởng thành hơn trong ngòi bút lẫn tâm tình khi anh chọn đối diện với nỗi buồn bằng thái độ bình thản, lạc quan và hướng người đọc tin tưởng vào chính sức mạnh ý chí của bản thân. Những nhân vật của anh điềm đạm hơn khi nghĩ về mất mát quá khứ và họ cố gắng để sống tích cực hơn ở hiện tại, những câu chuyện dù kết thúc vui hay buồn đều ươm mầm trong đó một tia sáng hi vọng.
Tinh thần này toát ra ngay từ tiêu đề của tác phẩm với lối văn biền ngẫu và điệp từ “vẫn còn” được nhấn mạnh hai lần như muốn khẳng định rằng những điều tốt đẹp “vẫn còn” tồn tại và sẽ luôn còn tồn tại. Nếu ví những tác phẩm trước đây của Anh Khang như những cơn mưa trĩu nặng nỗi niềm thì Trời Vẫn Còn Xanh, Em Vẫn Còn Anh chính là bầu trời trong xanh hơn, an lành hơn sau những cơn mưa ấy. Bởi như chính tác giả tự nhận xét về bản thân: “Trong mắt người ngoài, tôi là một nhà văn quẩn quanh bên sách vở. Trong mắt bạn bè, tôi là một kẻ khờ lắm điều mộng mơ. Trong mắt bố mẹ, tôi là một đứa trẻ không bao giờ chịu lớn. Trong mắt người tôi thương, tôi là một tiếng thở dài cũ kỹ. Trong mắt chính mình, tôi chỉ là một bầu trời xanh, luôn mong mình trở lại màu trong vắt và thanh tân - dẫu sau bao lần mưa giăng mây xám”. Và “bầu trời xanh” mang tên Anh Khang này đang từng bước soi chiếu thứ ánh sáng của niềm tin, lan toả những ước nguyện trong lành và gieo vào lòng người đọc những dư vị cảm xúc dễ chịu - bên cạnh nỗi buồn.