Mỗi khi tôi cố gắng nhớ về những hình ảnh đầu tiên của đời mình, mọi thứ đều hiện ra khá lờ mờ. Cũng dễ hiểu thôi, phải từ hai, ba tuổi hoặc thậm chí muộn hơn một chút, bộ não con người mới phát triển đầy đủ để ta có khả năng lưu giữ ký ức lâu dài. Với tôi, hình ảnh đầu tiên luôn hiện ra là đôi bàn tay, của bố hoặc của mẹ. Đôi bàn tay đón tôi vào đời, ôm tôi vào lòng, đôi bàn tay xoa lên má tôi mỗi sáng mai thức dậy, đôi bàn tay nâng tôi những bước đầu chập chững, bàn tay dắt tôi đến trường, nắn cho tôi tập viết…
Đến lượt mình, tôi cũng chìa đôi bàn tay ra đón con vào lòng lần đầu tiên. Đôi bàn tay còn vụng về, lóng ngóng nhưng ấm nóng tình yêu thương. Tôi cảm nhận được con cái cần đôi tay mình chăm sóc, chỉ dẫn, nâng đỡ động viên và đôi khi không cần làm gì cả, chỉ nắm tay nhau để chia sẻ, để biết rằng luôn có ai đó bên cạnh mình.