Trích đoạn "Tan như sương mơ"
Như giọt nắng reo giữa lá gợn xôn xao, có mảnh thư màu xanh mang đến Belgique, ba đã dằn dưới chiếc áo lọ đen xanh trơ trọi mỗi nhánh hồng. Chim Uyên khoe họ đòi anh mang Đàn Tranh lên ti vi. Nghi ngút biển trời cách trở như thế mà mang theo được “cô nàng” đó là sung sướng quá rồi. Giá như một chuyến thiên di bình thường, thế nào em cũng nằn nì được mang đàn theo. Nhưng ngày mai… Những giọt đàn tranh bỗng rơi như mưa thưa dưới đôi móng đồi mồi quen thuộc những câu thơ Bích Khê mà T. đã hơn một lần đàn:
Tìm lối nhà em, anh sẽ thấy
Khóm lan thơm nồng khi ưu phiền
Em đang nổi bệnh trong phòng vắng
Tình lặng theo trăng sáng sáng đầy…
Ơi Hồ! Chắc chẳng bao giờ ông còn cơ hội ghé thăm thành phố này và nhà em như đã hứa, phải không? Tỉ như có một tình cờ, ở một thành phố ta lại gặp nhau, chắc ông không tài nào nhận ra “Hồ tiểu thư tóc dài” của ông nữa đâu. Ông đã biết rồi mà. Hôm trước vào tiệm, em đã dặn chú thợ: “Chú cắt thế nào cho tóc tôi giống tóc chú”. Chú ta cứ hỏi em suy nghĩ kỹ chưa, kẻo lại khóc khi cắt xong như nhiều cô, dễ chi nuôi tóc đến chừng này. Nhưng “làm sao cãi nổi lại nhỏ, nhỏ bướng như gì gì”. Ông đã chẳng từng bảo thế, hay sao? Bạn bè cứ hỏi vì sao mà xuống tóc. “Cắt tóc cũng phải có lý do sao? Nếu có, hẳn là phải ghê gớm lắm.
Nhưng chắc cũng vì ghê gớm quá nên đến hôm nay ta… đã quên mất lý do ấy rồi”. Em đã trả lời thế. Tụi bạn kêu em giống con nhỏ công chúa Anne trong Vacances Romaines. Ô! Em không thích giống ai hết, chỉ là bạn nhỏ - rất nhỏ - bướng như gì gì của… ai thôi.