Viết Cho Người Tôi Yêu
"Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu".
Cuốn sách này viết về những người phụ nữ với những lứa tuổi khác nhau, những số phận khác nhau, nhưng tựu chung lại họ vẫn là những người phụ nữ xứng đáng được yêu.
Nếu bạn là con trai, là đàn ông, hãy đọc để hiểu phái yếu, và hạy tặng cuốn sách này cho người con gái của bạn, người phụ nữ của bạn để họ biết bạn trân quý họ đến nhường nào. Đó có thể là người yêu, người bạn đời, một người em gái, hay người chị, người mẹ…
Nếu bạn là con gái, là phụ nữ, hãy tặng cuốn sách này cho chính mình, để hiểu bản thân mình quý giá và đáng được yêu đến nhường nào!
Cuốn sách này là món quà tuyệt vời dành tặng những người con gái, những người phụ nữ trong dịp Lễ tình nhân Valentine và Quốc tế phụ nữ 8/3.
Nhận định
Viết cho người tôi yêu là tuyển tập hai mươi truyện ngắn của Lưu Quang Minh, hé lộ từng thân phận đa đoan của những người con gái, những người đàn bà; những thân phận mà người ta thấy cô đơn có, kiên định có, kiêu hãnh có, tàn nhẫn cũng có nhưng trên hết nó được miêu tả như những cánh hoa bất tử - sớm nở mà đêm cũng chẳng tàn. Từng câu chuyện anh viết trong cuốn sách này đều nhằm lột tả những chi tiết của cuộc sống thường nhật hối hả mà chúng ta thường vô tình lãng quên, nhưng lại quý giá biết nhường nào.
Và rồi chúng ta, những người đàn ông đang sống bên những mộng tưởng trên cao sẽ phải hỏi “Phụ nữ, họ là ai?”. Có phải là người ta yêu hay không? Mà yêu thì phải làm những gì, liệu có phải là đòi hỏi họ hy sinh, họ chung thủy, họ phải đẹp, phải sang, phải rực rỡ, phải dịu dàng trong mắt ta? Có phải thế không?
Nhà văn trẻ Lê Hữu Nam - (Tác giả Mật Ngữ Rừng Xanh, Con Đến Như Một Phép Màu)
Trích đoạn
Không! Người ta giàu thì đổi bạn, sang thì đổi vợ… Nhưng không! Không bao giờ anh bỏ em!
(Đổi vợ)
Anh là ai?
Anh có thật không?
Anh ở đâu?
Người hiểu và cảm thông cho em.
Người sẽ cho em mượn một bờ vai để tựa vào những lúc cảm thấy mình đơn độc nhất giữa thành phố đông đúc này.
Anh ơi…
(Trà sữa túi)
Anh có tiếc không? Anh có buồn không? Nếu như được làm lại, anh và em sẽ quyết định thế nào?
Chúng mình hoang phí gần cả đời người cho mong muốn của riêng một ai đó, hay ích kỷ đến nỗi tự ái vì cái tôi quá lớn của mỗi người, có đáng không, có đáng không, anh yêu?
Ngày gặp lại, hai mái đầu của em và anh đều đã chuyển màu bạc…
Quán Xưa. Em nhắm mắt lại thấy mình trẻ trung của ngày xưa cũ, mở mắt ra đã là một hiện tại phũ phàng…
(Xưa)