Yêu Một Người Là Nuôi Dưỡng Đức Tin
Rằng thưa, gặp lại là Xuân
Từng ngày ngóng đợi hồng quần cỏ thơm
Dặm dài ngong ngóng cô đơn
Từ mộng mị lại chập chờn hương sen
Và tôi thảng thốt gọi em
Ngày Vui thơ dại đừng quên đường về
Quê nhà yêu dấu nhà quê
Còn trong tâm tưởng hẹn thề cỏ lau
Thưa rằng: “Thơ của em đâu?”
Kìa hoa ngõ hạnh trắng phau tuyết lành
Vẫn còn từng sợi máu xanh
Đan bền kỷ niệm chân thành nhớ nhau
Rằng thưa: “Thơ của em đâu?”
Apollinaire ngóng chân cầu nước xuôi
Giữ gìn nhau nhé, Ngày Vui
Thơm lên dòng chữ ngậm ngùi xưa sau
Thưa rằng: “Thơ của em đâu?”
Nhịp thời gian đọng nỗi sầu lướt ngang
Nhìn lên chúm chím nụ vàng
Bông hoa nũng nịu dịu dàng môi hôn