Một Dòng Tiểu Sử Của Bạn Tôi
Nếu tập thơ đầu tay của Nguyễn Thị Hải tôi không thể xác định cô ấy ở đâu, thuộc giới tính nào thì ở tập thơ Một dòng tiểu sử của bạn tôi, tôi đã nhìn thấy quê hương, nguồn cội một con người đang tồn tại và viết. Hải viết đều trong một nội tâm mạnh mẽ và tinh tế với cách kể rất đỗi bình thường đến vô thường. Viết như thiền trong một khu vườn lặng lẽ giữa phố đông, giữa cả cái cũ và mới, giữa âm nhạc xưa và môt giọng hát đằm sâu như trong một cõi rất xa thẳm nhưng người khác có thể chạm vào thật nhẹ và nhớ lâu.
…
Cô viết ra bằng trí nhớ với ngôn từ chắt lọc và sắc gọn. Tình cảm và lý trí, một sự cân bằng hiếm có cho thi ca Việt giữa những cơn bão của tuổi thanh xuân cô độc hay những mode thời trang thị thành.
Như Quỳnh de Prelle
Nguyễn Thị Hải đưa vào hội vui “Trò rồng rắn lên mây/Không cẩn thận là bị tóm,” “Trò chơi thấu thị Đông phương”những sự/con vật, những con người tưởng chừng quen thuộc như: chó, mèo (thức, ngủ) chim chóc (màu khác nhau), cóc, ốc sên, cua rốc, chậu hoa, cây kiểng, hoa, ốc, bức tường, ao, dây leo, lá, núi, cánh đồng, những căn nhà tầm thường quê mùa hoàng tử, tăng/thiền sư, bà, cháu… nhưng bằng ngôn ngữ phù ảo thi sĩ đã biến chúng thành những giả tượng (simulacres).
Thạch Trân