Bạn có phải là một người có khuynh hướng Phiếm thần không? Bạn có một cảm thức về sự an bình, sự “thuộc về” và sự kinh ngạc thán phục khi ở giữa Thiên nhiên - trong một khu rừng, bên bờ đại dương, hay trên một đỉnh núi?
Bạn có kính sợ không nói thành lời khi nhìn lên bầu trời vào một đêm quang đãng không trăng và thấy dải Ngân Hà chi chít sao, dày đặc như cát trên một bãi biển?
Khi bạn thấy những con sóng bạc đầu đang đổ ầm xuống một bờ biển lởm chởm đá, hay nghe gió rì rào trong khóm lá của một cây bạch dương, bạn có thấy mình được thăng hoa bởi năng lượng và tính sáng tạo của sự hiện hữu?
Sau cùng, bạn có thấy khó tưởng tượng ra một cái gì đó xứng đáng với lòng sùng kính sâu xa nhất của mình hơn cái đẹp của Thiên nhiên hay uy lực của Vũ trụ?
Nếu bạn trả lời “Có” cho các câu hỏi này, thì hầu như chắc chắn rằng bạn là một người có khuynh hướng Phiếm thần.
Lời phát biểu: “Thiên nhiên là vị thần của tôi” có lẽ là cách tóm tắt đơn giản nhất cái cốt lõi của niềm tin Phiếm thần luận. Nhưng từ “vị thần” (god) ở đây không có nghĩa là một hữu thể siêu nhiên nào đó, mà chỉ là đối tượng của lòng sùng kính có tính cá nhân sâu xa nhất. Phiếm thần luận là con đường tâm linh vốn sùng kính và quan tâm đến Thiên nhiên. Con đường đó vui sướng chấp nhận cuộc đời này như là cuộc sống duy nhất của chúng ta, và Trái đất này như là Thiên đường duy nhất của chúng ta nếu chúng ta chăm sóc nó. Phiếm thần luận hân hoan trước cái đẹp của Thiên nhiên, của bầu trời đêm và kinh ngạc trước sự huyền bí và uy lực của nó.