Thiền Định Về Tri Giác
Ở những bài giảng thời kỳ đầu, Đức Phật đã nhấn mạnh vai trò của sự chuyển hóa tri giác trong việc tạo điều kiện để đạt đến Niết bàn. Trong truyền thống Therevada, bài giảng nổi tiếng nhất của Đức Phật về chuyển hóa tri giác là kinh Girimananda. Theo bối cảnh câu chuyện trong kinh văn, Đức Phật dạy về mười pháp quán tưởng vì lợi ích của một tỳ kheo đang bị bệnh tên là Girimananda, người được miêu tả là “thập tử nhất sinh”. Và qua kết luận của bài giảng, sau khi Girimananda học về mười pháp quán tưởng, ông thực sự đã khỏi bệnh.
Trong quyển sách "Thiền định về tri giác" này, Tôn giả Bhante Gunaratana đã đặt cho mình nhiệm vụ minh giải các quan điểm của Phật giáo về tri giác, cả trong vai trò tiêu cực của nó như một công cụ của ảo tưởng và đau khổ, lẫn trong vai trò tích cực như một sự hỗ trợ trên con đường giải thoát. Ông tập trung vào việc giảng kinh Girimananda bằng ngôn ngữ đơn giản và trực tiếp, khai thác một đề tài hiếm khi được những bình luận truyền thống về kinh văn bàn tới: thiền định có thể mang lại sự chữa lành như thế nào.
Bhante Gunaratana làm sống dậy một kinh văn Phật giáo cổ xưa cho độc giả ngày nay, cho thấy những giáo lý của Đức Phật, dù đã qua hơn hai mươi lăm thế kỷ, vẫn liên quan sâu xa đến chúng ta trong thời đại rối ren và bất định này.