Người Về Với Như
Tiệc hoa đối với con người thì cũng tưng bừng như lửa hồng đối với con thiêu thân. Ngày ngày lửa hồng cháy. Ngày ngày thiêu thân bay đến. Chỉ có điều, không thể gặp lại con thiêu thân của ngày hôm qua. Có vô tận lửa thì có vô tận thiêu thân. Lửa cứ cháy, không tự biết. Và thiêu thân cứ điêu tàn, không tự biết. Đó là chuyện trước mắt. Đó là chuyện ngày ngày.
Nhà thơ nhìn chuyện đời diễn ra và những điều trong thấy mà đau đớn lòng.
Những chuyến xe cứ đi vào bụi hồng mà mất hút, không biết để làm gì và đi về đâu? Và mấy ai can đảm bước xuống xe, từ chối không đi với bụi hồng?